Có một “cái bẫy” mang tên Conan mùa hè này
Nếu bạn đã từng lớn lên với chiếc tivi trắng đen phát HTV3 mỗi buổi chiều và háo hức đợi xem cậu nhóc Conan phá án ra sao, thì Conan Movie 28: Dư ảnh của Độc Nhãn chính là một cú đấm thẳng vào tuổi thơ – theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Năm 2025, “Thám tử lừng danh Conan” bước vào phần phim điện ảnh thứ 28. Và không chỉ đơn giản là một vụ án mới, đây là một màn truy lùng tội ác được phủ trong tuyết lạnh, kẹp giữa những vết thương chưa lành và lòng trung thành chưa nguôi.
Phim không bắt đầu bằng tiếng cười. Nó mở bằng tiếng đạn. Tiếng đạn vang lên nơi núi tuyết và một người đàn ông – thanh tra Yamato – mất đi con mắt trái của mình.
Weirdo thấy phim này thế nào?
Và thế là, vụ án bắt đầu.
Khi vết thương không chỉ nằm trên cơ thể
Chúng ta quay ngược thời gian về 10 tháng trước. Một cuộc rượt đuổi trên núi tuyết dẫn đến một vụ lở tuyết kinh hoàng. Một phát đạn lấy đi mắt trái của Yamato, và anh biến mất trong làn tuyết.
10 tháng sau, một nữ nghiên cứu sinh hét lên vì nhìn thấy người lạ ở đài thiên văn. Và thế là, từ một vết đạn, một tiếng hét, một chiếc kính viễn vọng – chuỗi domino án mạng được kích hoạt.
Conan từ chối đi ngắm sao với nhóm tiến sĩ Agasa vì hẹn đi xem bóng đá với Ran (trai đẹp vẫn phải có lịch tình cảm chứ!). Nhưng đời không như là phim tình cảm – mà là phim trinh thám.
Ngay khi quay lại văn phòng thám tử, Mori nhận được cuộc gọi định mệnh từ Sametani – người đồng nghiệp cũ của ông. Họ hẹn gặp ở công viên Hibiya.
Và tại đó, một tiếng súng nữa vang lên.
Mori nổi giận. Conan điều tra từ xa bằng thiết bị nghe lén. Ran thì quyết định “chịu chơi” theo cả hai người lên Nagano – và rồi, chúng ta bước vào một hành trình truy tìm sự thật lắt léo, lạnh buốt, và cực kỳ gay cấn.
Cốt truyện và thông điệp: Đây không còn là “trò chơi”
Ngay từ câu thoại “Đây không phải là trò chơi” mà Mori nói với Conan, ta biết lần này không đùa được đâu. Phim không cho ta thời gian thở. Vừa mới rượt đuổi là tới án mạng, vừa mới nghi ngờ là lại có thêm cú twist.
Điều làm mình ngả mũ chính là cách kịch bản xử lý tuyến tính vụ án. Mỗi chi tiết tưởng như rời rạc – trận tuyết lở, vụ trộm súng 8 năm trước, kẻ lạ mặt ở đài thiên văn – đều đan xen như mắt lưới chặt chẽ, dẫn đến một chân tướng cuối cùng khiến khán giả há hốc mồm.
Phim cũng đặt ra những vấn đề “người lớn” hơn bao giờ hết: luật pháp lỏng lẻo, chính trị Nhật–Mỹ, và cả những bóng ma trong ngành cảnh sát.

Chúng ta không chiến đấu vì hận thù. Mà là để bảo vệ những gì còn lại.
Nếu phần phim trước đó ngập tràn xanh lá của biển và hy vọng, thì lần này là trắng lạnh của tuyết và đen kịt của quá khứ. Một màu phim trưởng thành, lặng lẽ mà dữ dội.
Mori và bộ ba cảnh sát Nagano: Khi ông chú “tấu hài” trở thành huyền thoại
Xin phép tuyên bố: Đây là phần phim giúp Mori Kogoro “đòi lại danh dự”!
Không còn ngủ gật, không còn bị bắn tê, không còn phát biểu sai lạc. Mori lần này là một con người cũ bước ra với vết thương cũ – khẩu súng và cái nhìn sắc lạnh của một cựu cảnh sát từng phải rời ngành vì một viên đạn.
Và rồi, ông quay lại. Với cú bắn “shutdown” cả âm mưu quốc gia. Với trực giác của một con thú săn mồi. Với sự tỉnh táo mà thậm chí Conan còn gật gù nể phục.

Lần này, Mori không cần ngủ. Mori bắn.
Bộ ba Yamato – Yui – Morofushi cũng không phải để làm màu. Họ không chỉ “ngầu” mà còn có chiều sâu, câu chuyện, nỗi đau, và chemisty khiến khán giả… tức ói vì quá slow burn!
Conan và đội thám tử nhí: Không còn “báo”, chỉ còn sắc bén
Tưởng Conan bị “out meta” thì bạn nhầm to nhé. Cậu vẫn là mắt xích then chốt gắn kết tất cả. Đặc biệt là cảnh cuối cùng – Conan trượt băng trên tấm tuyết để bắt hung thủ – đỉnh cao hành động của phim!

Conan và chiếc ván trượt – đôi bạn cùng phá án.
Và đội thám tử nhí? Lần này không phá hoại. Không “báo đời”. Mà chính chúng là người góp phần tìm ra manh mối quan trọng. Sự trưởng thành được thể hiện không chỉ qua người lớn – mà cả qua những đứa trẻ biết im lặng đúng lúc.
Hình ảnh – âm thanh: Một bản giao hưởng thị giác mùa đông
Nếu phần nội dung đã khiến bạn căng não, thì phần hình và âm sẽ khiến bạn thư giãn… nhưng vẫn run rẩy vì đẹp.
Khung cảnh Nagano mùa đông hiện lên tuyệt mỹ. Những cảnh quay từ đài thiên văn, núi tuyết và cả ánh sáng phát ra từ ống kính viễn vọng như đâm thẳng vào mắt người xem.
Âm thanh thì khỏi bàn – từ tiếng súng, tiếng băng vỡ cho tới ca khúc chủ đề “Twilight” của King Gnu – tất cả đều chuẩn chỉ, bắt tai và khiến mình replay không dưới 5 lần sau khi rời rạp.
Tạm kết: Đây không chỉ là một phim Conan – đây là một hồi ức trưởng thành
Dù bạn là fan kỳ cựu hay chỉ là người ghé ngang thế giới của Conan, Dư ảnh của Độc Nhãn vẫn là bộ phim khiến bạn rời rạp với một điều gì đó đọng lại.
Có thể là cảm giác run người khi tuyết phủ kín sự thật.
Có thể là xúc động khi thấy một Mori Kogoro lặng lẽ nổ súng vì bạn cũ.
Có thể là suy tư khi nhận ra: trưởng thành, đôi khi, là giữ lại ký ức đau đớn – để sống, không để thù.
Discussion about this post