Một YouTuber hoảng loạn ghi hình đoạn video cuối cùng của đời mình, cầu cứu trong tuyệt vọng. Nhưng thay vì nhận được sự giúp đỡ, cô chỉ nhận lại cơn mưa bình luận buộc tội, mỉa mai, cho rằng đây chỉ là chiêu trò câu view rẻ tiền. Và khi mọi ánh mắt trên mạng còn đang tranh cãi, thì kẻ sát nhân đứng ngay phía sau, chuẩn bị khép lại đoạn phim bằng máu thật.
Superhost (2021) không phải kiểu phim kinh dị khiến khán giả hét lên vì jumpscare. Nó đáng sợ ở chỗ khác — ở sự đời thường, ở nỗi ám ảnh với sự công nhận, và ở cái cách chúng ta vô thức biến chính mình thành nội dung để tiêu thụ. Trong bài viết hôm nay, hãy cùng W2W Horror khám phá lại bộ phim đầy ám ảnh này – nơi người chủ nhà phải đối mặt với những review tồi tệ theo cách đáng sợ nhất.
Khi giấc mơ viral vấp phải hiện thực tàn khốc

Nhân vật chính là Teddy và Claire – một cặp đôi từng rất nổi tiếng trên mạng xã hội nhờ kênh YouTube mang tên Superhost. Kênh của họ chuyên review các căn nhà du lịch cho thuê, với phong cách tươi sáng, tự nhiên, chân thành. Nhưng thời thế đổi thay, lượt xem tụt dốc, chủ đề dần bão hòa, và những ngôi nhà hoàn hảo chẳng còn hấp dẫn ai.
Cặp đôi phải vay tiền từ bố mẹ Teddy để duy trì cuộc sống. Claire, người từng vui vẻ với từng thước phim, giờ chỉ biết nhìn chằm chằm vào số liệu thống kê – mỗi con số tụt giảm là một nhát dao đâm vào lòng tự trọng. Teddy thì cố gắng lạc quan, nhưng cả hai đều hiểu: Superhost đang dần bóp nghẹt chính mối quan hệ của họ.
Trong nỗ lực cứu vãn mọi thứ, Teddy lên kế hoạch cầu hôn Claire trong chuyến đi tiếp theo – hi vọng rằng, cú content tình cảm này có thể kéo lại sự chú ý của khán giả. Và điểm đến lần này là một căn nhà trên núi tuyệt đẹp, do chủ nhà BettyLou52 sở hữu – người có hàng loạt đánh giá năm sao.
Khi chủ nhà thân thiện trở thành cơn ác mộng

Teddy và Claire bối rối trước cánh cửa khóa trái – mã số không đúng, điện thoại mất sóng, chẳng thể liên lạc với ai. Trong lúc chờ đợi, họ tranh thủ quay vài footage cho video sắp tới. Và rồi, từ phía sau, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện – Rebecca.
Cô tự nhận là chủ nhà thật sự, giải thích rằng mình vừa đổi mã vì vị khách trước đó không chịu rời đi. Nghe hợp lý, nhưng cái cách Rebecca nói chuyện, ánh mắt, nụ cười gượng gạo – tất cả đều khiến người ta rợn người.
Claire vẫn cố giữ thái độ vui vẻ, bắt đầu ghi hình ngôi nhà, thậm chí mời Rebecca cùng xuất hiện trong video. Nhưng khi máy quay vừa hướng về phía cô, Rebecca bỗng gào lên Không và quay lưng bỏ đi. Lý do đưa ra là nhầm lịch khách đến. Mọi thứ dối trá đến mức lộ liễu, nhưng cặp đôi vẫn tiếp tục ở lại, vì phải có footage mới.
Ngôi nhà bên trong đúng như quảng cáo: tiện nghi, sáng sủa, sạch sẽ. Nhưng có những chi tiết kỳ lạ – cửa sổ không rèm, camera an ninh khắp nơi, một căn phòng bị khóa kín, và cả căn phòng mèo không hề có mèo.
Tối hôm đó, khi đang ngồi tâm sự trên ban công, Teddy nhìn xuống dưới và thấy Rebecca đang đứng giữa con đường tối om, nhìn chằm chằm lên họ, đôi mắt sáng rực trong đêm. Khi anh quay đi giây lát rồi nhìn lại, cô ta đã biến mất.
Khi mọi thứ bắt đầu trượt khỏi kiểm soát

Sáng hôm sau, tài khoản YouTube của họ bị đình chỉ. Claire nổi điên, đổ lỗi cho video review tiêu cực trước đó. Khi cả hai đang tìm cách kháng cáo, Rebecca lại xuất hiện, lần này với lý do sửa toilet.
Cô đập phá, loay hoay, gây tiếng động khắp nơi rồi bỏ đi mà chẳng làm được gì. Đêm đó, Teddy nghe thấy tiếng động lạ, xuống kiểm tra thì phát hiện… một hàm răng giả trong bồn cầu.
Sáng kế tiếp, Rebecca xuất hiện cùng bữa sáng và lời xin lỗi. Cả hai tạm nguôi ngoai, cho đến khi Claire buột miệng đùa rằng cảm ơn vì hệ thống camera nhé. Một giọng nói vang lên từ loa: Không có gì đâu. Rebecca đã nghe và xem họ mọi lúc, mọi nơi.
Đáng lẽ đó phải là lúc họ rời đi. Nhưng không. Claire muốn ở lại, muốn quay thêm chút nữa.
Khi cơn ác mộng được livestream
Rebecca đồng ý trả lời phỏng vấn. Cô kể rằng ngôi nhà này thuộc về cha mình, rằng việc cho thuê giúp cô không cảm thấy cô đơn. Lời kể đầy mâu thuẫn, giọng điệu mơ hồ. Khi xem lại video, Claire nhận ra khuôn mặt Rebecca trên màn hình trông… méo mó, điên dại.
Teddy định kết thúc chuyến đi, nhưng Claire lại muốn tận dụng câu chuyện này cho một video bom tấn. Cô nghĩ khán giả sẽ thích một chủ nhà tâm thần.
Đêm đó, Teddy quay vlog riêng – đoạn video anh dự định cầu hôn Claire. Trong khi anh đang nói với khán giả, một cái bóng lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Sáng hôm sau, Teddy thực hiện màn cầu hôn giữa rừng. Claire xúc động, nhưng khi Teddy tưởng mình đã thành công, cô bật cười, tưởng đó chỉ là diễn. Mọi cảm xúc thật bị lẫn vào trò đùa YouTube. Anh bỏ đi trong thất vọng.
Trở lại ngôi nhà, Claire phát hiện laptop đang mở – video phỏng vấn Rebecca vẫn chạy. Teddy tìm thấy phong bì gửi cho Betty và Lou Jorgensen, trùng khớp với tài khoản BettyLou52. Họ bắt đầu nhận ra… người phụ nữ này không hề vô hại.
Khi sự thật phơi bày

Cả hai định bỏ trốn, nhưng Rebecca đã chặn đường. Cô tươi cười, năn nỉ họ xem một bất ngờ cuối cùng. Claire lại mềm lòng – có thể footage này sẽ viral. Họ theo Rebecca vào rừng, không hề biết rằng địa ngục chỉ cách vài bước chân.
Ở đó, một người phụ nữ bị trói ngồi dưới gốc cây – Vera, chủ nhà mà họ từng review tiêu cực. Rebecca bắt ép họ ghi hình, đe dọa sẽ giết Vera nếu không làm theo. Rồi cô thẳng tay đâm nạn nhân trước ống kính, máu phun tung tóe.
Cặp đôi hoảng loạn, làm rơi camera. Khi họ tưởng tất cả đã kết thúc, Vera đột nhiên đứng dậy. Mọi thứ chỉ là màn kịch – một bài học dành cho hai YouTuber đã phá hoại cuộc sống người khác.
Nhưng Rebecca không chịu dừng ở đó. Khi Teddy hỏi về Betty và Lou, cô im lặng một thoáng, rồi xin lỗi Vera… trước khi thực sự đâm chết bà ta. Không còn màn diễn nào nữa.
Khi trò chơi kết thúc bằng máu thật

Teddy và Claire bỏ chạy, khóa mình trong ngôi nhà. Họ không biết rằng Rebecca đã sống dưới tầng hầm suốt thời gian qua, theo dõi từng hành động của họ.
Claire phát hiện máy tính kết nối internet, lập tức quay video cầu cứu và upload lên. Nhưng khi cô cố liên lạc với Teddy qua hệ thống camera, Rebecca đã ở ngay sau lưng.
Một tiếng hét vang lên. Teddy chạy xuống, thấy Rebecca túm tóc Claire. Cô ta lạnh lùng rạch cổ nạn nhân, máu bắn tung khắp phòng. Teddy liều mạng phản kháng nhưng cũng bị đâm trọng thương.
Bị thương nặng, anh lê bước ra xe, tưởng mình thoát, nhưng cửa xe đã khóa. Rebecca bước đến, đeo chiếc nhẫn cầu hôn của anh lên cổ – bên cạnh hàng loạt nhẫn cưới khác, chiến lợi phẩm của vô số nạn nhân trước đó. Rồi cô lạnh lùng kết liễu anh.
Khi mạng sống chỉ là nội dung

Rebecca trở lại căn hầm. Video cầu cứu của Claire đã được đăng tải, hàng ngàn lượt xem. Nhưng phần bình luận lại tràn ngập lời mỉa mai: Diễn dở, Lại chiêu trò câu view à, Cũng sáng tạo đấy. Không ai tin đó là thật.
Rebecca mỉm cười, bật nhạc lofi, tiếp tục xem lại video Superhost trong khi lau máu trên sàn. Cô thong thả dọn dẹp, chuẩn bị đón khách mới.
Không ai bị bắt, không ai cứu được ai. Trong thế giới mà mọi thứ đều có thể trở thành nội dung, sự thật đã chết từ lâu.
Superhost – Tấm gương méo mó của thời đại mạng xã hội
Superhost không chỉ là một phim kinh dị, mà là lời cảnh tỉnh về xã hội ám ảnh với sự nổi tiếng. Teddy và Claire chết vì họ coi mọi thứ là nội dung, còn Rebecca giết người vì muốn được nhìn thấy.
Không ai trong họ thực sự sống – họ chỉ tồn tại qua ống kính. Khi mọi thứ bạn làm đều được quay lại, đâu là ranh giới giữa tạo nội dung và bán linh hồn?
Đó là điều khiến Superhost ám ảnh. Nó không dựa vào máu me để hù dọa, mà khiến người xem rùng mình khi nhận ra: nếu một ngày ta bị giết, liệu ai tin đó là thật, hay chỉ nghĩ đó là một clip dàn dựng để câu view?
Kết luận
Superhost kết thúc trong sự im lặng đáng sợ. Không ai sống sót, không ai học được bài học. Cái chết của Teddy và Claire không gây thương tiếc, mà khiến khán giả tự hỏi: bao nhiêu phần trăm trong cuộc sống của mình đã bị biến thành nội dung?
Rebecca không phải con quái vật đến từ địa ngục – cô chỉ là sản phẩm của một thế giới đã quên mất đâu là thật, đâu là diễn.
Khi màn hình tắt, điều còn lại không phải nỗi sợ, mà là cảm giác nghèn nghẹn – một sự thừa nhận rằng chúng ta, dù không muốn, cũng đang sống trong một xã hội nơi mọi tiếng kêu cứu đều có thể bị xem là content.
Discussion about this post