Có bao giờ bạn tự hỏi, một người như James Bond – luôn lạnh lùng, luôn kiểm soát – liệu có khi nào thực sự mất đi phương hướng? Sau cái kết đau đớn của Casino Royale, 007 không còn là điệp viên thanh lịch với nụ cười mỉm. Anh là kẻ đang cố gắng bám víu vào nhân tính, trong một thế giới mà lòng tin bị bán rẻ và tình yêu trở thành con dao đâm ngược.
Và Quantum of Solace (2008) chính là câu trả lời. Phần phim nối tiếp trực tiếp Casino Royale, bắt đầu chỉ vài phút sau khi Bond bắt được Mr. White – và kéo dài trong cơn thịnh nộ, phản bội, và khát vọng trả thù.
Cuộc rượt đuổi mở màn – Tiếng gầm máy và máu

Một ngày xám xịt trên những con đường quanh hồ Garda, Ý. Chiếc Aston Martin DBS màu bạc gầm rú như thú săn mồi. Bond ngồi sau vô-lăng, ánh mắt vô cảm, tay lái xoay trong những cú cua chết người.
Phía sau là những chiếc Alfa Romeo đuổi gấp. Đạn bay xé gió, kim loại va vào đá, khói phủ mờ cả bầu trời. Trong khoảnh khắc, Bond thực hiện cú đánh lái hoàn hảo, hất văng xe truy đuổi xuống vực – một vụ nổ bừng sáng giữa bóng tối.
Khi chiếc Aston Martin dừng lại trong hầm bí mật, Bond mở cốp xe. Bên trong là Mr. White – tên tội phạm anh tóm được ở cuối Casino Royale, vẫn sống, máu chảy ròng ròng. Anh kéo gã ra ngoài, đưa đến nơi thẩm vấn tạm thời.
M – người phụ nữ đứng đầu MI6 – có mặt, cùng đội đặc vụ trung thành. Nhưng trong căn phòng đá lạnh lẽo, giữa ánh đèn chói, Mr. White cười khẩy. Hắn nói: Chúng tôi có người ở khắp nơi. Và hắn không đùa.
Ngay giây sau, Mitchell – cận vệ thân tín của M – rút súng phản bội. Một viên đạn trượt qua vai M. Mr. White lợi dụng hỗn loạn bỏ trốn. Bond lao theo Mitchell, rượt đuổi qua mái ngói Siena, qua khán đài lễ hội Palio di Siena, giữa tiếng ngựa và tiếng hò reo.
Cuộc truy đuổi kết thúc trong tháp chuông cổ, nơi Bond bắn hạ Mitchell. Khi thân xác gã rơi xuống lớp bụi mờ, Bond nhận ra: kẻ thù không chỉ ở bên ngoài, mà ở ngay trong chính MI6.
Dấu vết ở Haiti – Bóng đen của quá khứ

Trở lại London, M và Bond rà soát căn hộ Mitchell, phát hiện tiền dính đồng vị phóng xạ dẫn đến một đầu mối ở Haiti.
Bond đáp xuống Port-au-Prince trong cái nóng ẩm oi ả, giữa những tòa nhà cũ kỹ và tiếng động cơ xe máy rền vang. Tại đây, anh tìm đến Edmund Slate – một sát thủ chuyên nghiệp. Cuộc ẩu đả nổ ra ngay khi Bond bước vào phòng. Bàn ghế gãy vụn, kính vỡ, máu loang trên nền nhà. Slate ngã xuống, và Bond – điệp viên không cần hỏi nhiều – thu dọn hiện trường như thể chưa từng có ai ở đó.
Trong túi xách của Slate, anh phát hiện một cái tên: Camille Montes.
Camille là một điệp viên Bolivia, xinh đẹp nhưng lạnh lùng, đang bị săn đuổi. Mục tiêu thật sự của cô là Tướng Medrano – kẻ đã sát hại cả gia đình cô. Nhưng để đến gần hắn, Camille phải bám theo Dominic Greene – một doanh nhân quyến rũ bên ngoài, độc ác bên trong, lãnh đạo tập đoàn môi trường Greene Planet.
Greene bắt tay với Medrano để giúp hắn lật đổ chính phủ Bolivia, đổi lại là quyền sở hữu một vùng sa mạc tưởng chừng vô giá trị. Một vùng đất mà không ai biết… bên dưới nó là nguồn nước ngầm khổng lồ.
Greene phản bội Camille, giao cô cho Medrano như món hàng. Bond xuất hiện đúng lúc, giải cứu cô trong một màn rượt đuổi kịch tính giữa vịnh biển, súng nổ và lửa cháy.
Opera Tosca – Khi Quantum lộ mặt

Manh mối tiếp theo dẫn Bond đến Áo, nơi Greene tham dự buổi diễn opera Tosca. Giữa đám đông ăn mặc sang trọng, Bond thay lễ phục, lặng lẽ quan sát từ xa.
Trên tầng cao, trong căn phòng cách âm, các thành viên của một tổ chức bí ẩn đang họp. Đó chính là Quantum – mạng lưới tội phạm điều khiển chính trị, tài chính và năng lượng toàn cầu.
Bond bí mật chiếm được tai nghe, nghe được đoạn đối thoại về âm mưu lật đổ chính phủ. Anh nói vào mic, giọng lạnh như thép: “Có ai muốn rời khỏi chỗ an toàn của mình không?”
Căn phòng chìm vào im lặng. Một vài kẻ hoảng sợ đứng dậy, để lộ khuôn mặt qua camera giám sát. MI6 nhanh chóng xác định danh tính – những cái tên đầu tiên trong tổ chức Quantum.
Nhưng hỗn loạn bùng nổ. Bond đuổi theo một đặc vụ, kết thúc bằng cú rơi từ mái vòm. Khi cảnh sát đến, tất cả bằng chứng đều chống lại anh.
M ra lệnh thu hồi hộ chiếu và quyền hoạt động của Bond. Nhưng 007 chưa bao giờ là người biết nghe lời.
Mathis, Fields và cái chết trong bóng tối

Không còn hậu thuẫn từ MI6, Bond tìm đến người bạn cũ René Mathis ở Ý – người từng bị nghi phản bội nhưng sau được minh oan. Mathis đã rời bỏ gián điệp, sống yên bình bên biển. Nhưng vì tình nghĩa cũ, ông vẫn đồng ý giúp Bond.
Tại Bolivia, họ được đón bởi Strawberry Fields – nhân viên lãnh sự quán Anh, tóc đỏ, nhiệt huyết, và hơi… ngây thơ. Nhiệm vụ của cô: ép Bond quay về London. Nhưng chỉ sau một đêm, cô đã bị cuốn vào quỹ đạo của anh – như biết bao người phụ nữ trước đó.
Hôm sau, cả ba đến buổi tiệc xa hoa của Greene. Dưới ánh đèn vàng, những bộ vest, rượu champagne và những lời giả dối vang lên. Bond và Camille gặp lại nhau giữa đám đông – hai linh hồn cùng mang vết thương.
Greene phát hiện Bond, ra lệnh giết. Cảnh sát Bolivia phục kích. Khi Bond mở cốp xe, anh chết lặng: Mathis nằm bên trong, máu đầm đìa.
Trong giây phút cuối, Mathis thều thào: “Tha cho họ, James. Đừng để hận thù biến cậu thành thứ cậu đang truy đuổi.”
Bond ôm ông, rồi lặng lẽ đặt thi thể bạn mình vào thùng rác ven đường. Không phải vì vô cảm – mà vì thế giới của họ không có chỗ cho những nghi thức tử tế.
Âm mưu thật sự – Khi nước còn đáng giá hơn dầu

Bond và Camille thuê một chiếc máy bay cũ kỹ để do thám vùng sa mạc mà Greene mua. Nhưng trên không trung, họ bị tấn công. Đạn xuyên qua thân máy bay, lửa bùng lên. Bond kéo Camille nhảy dù – rơi vào một hố sụt sâu thẳm.
Trong bóng tối, giữa những dòng nước ngầm, họ phát hiện kế hoạch thật: Quantum đang chặn dòng nước của Bolivia, tạo ra hạn hán nhân tạo để thao túng chính phủ. Không phải dầu – mà là nước.
Trở lại La Paz, Bond phát hiện Fields bị giết. Thi thể cô phủ đầy dầu thô – một thông điệp tàn nhẫn từ Greene, và một lời nhắc đến Goldfinger.
M tức giận, cho rằng Bond đã vượt quá giới hạn. Nhưng Bond không quan tâm. Anh đã nhìn thấy đủ để hiểu: Quantum không chỉ là tổ chức, mà là biểu tượng của quyền lực và tham lam.
Cuộc chiến cuối cùng tại Perla de las Dunas

Được đặc vụ CIA Felix Leiter báo tin, Bond biết Greene và Medrano sẽ gặp nhau tại khách sạn Perla de las Dunas – một công trình năng lượng mặt trời giữa sa mạc.
Bond xâm nhập, giết tên cảnh sát phản bội đã hại Mathis. Ngọn lửa lan khắp khu phức hợp. Bình hydro nổ tung, biến tòa nhà thành địa ngục ánh sáng.
Trong lúc hỗn loạn, Camille đối đầu Medrano, giết hắn để trả thù cho gia đình. Còn Bond bắt giữ Greene.
Anh không giết, mà bỏ mặc hắn giữa sa mạc, chỉ để lại một lon dầu. Một hình phạt tàn nhẫn, đúng kiểu Bond.
Kết thúc – Chút an ủi nhỏ nhoi

Bond đến Kazan, Nga – nơi Yusef Kabira, thành viên Quantum, đang quyến rũ một điệp viên Canada, lặp lại kịch bản từng khiến Vesper Lynd thiệt mạng.
Bond không giết Yusef. Anh để anh ta sống – để bị xét xử, để chịu đựng. M hiểu: Bond đã tìm lại phần người trong chính mình.
Greene sau đó được tìm thấy chết giữa sa mạc, trong bụng đầy dầu máy. Một kết cục bi thảm, đúng nghĩa báo ứng.
Trước khi rời đi, Bond nhìn chiếc vòng cổ Vesper lần cuối, rồi buông tay, để nó rơi xuống tuyết.
Anh bước đi, bóng đổ dài dưới ánh trăng lạnh.
Cuối cùng, James Bond cũng tìm thấy quantum of solace – chút an ủi nhỏ nhoi giữa thế giới đầy phản bội.
Kết
Quantum of Solace không phải là phần Bond hoành tráng nhất, nhưng là phần trần trụi nhất. Không còn những màn quyến rũ hào nhoáng hay pha hành động kiểu mẫu, mà là một người đàn ông đang vật lộn với nỗi đau.
Daniel Craig không chỉ đóng vai James Bond – anh là James Bond: cộc cằn, cô độc, nhưng vẫn còn trái tim biết rung động.
Một điệp viên không tìm thấy niềm vui trong chiến thắng, chỉ tìm thấy chút bình yên giữa hỗn loạn.
Discussion about this post