The Amazing World of Gumball luôn khiến người xem bật cười bởi phong cách hài hước tưng tửng và thế giới hoạt hình trộn lẫn hàng tá phong cách khác nhau. Nhưng nếu là fan ruột của series này, hẳn các cậu cũng biết rằng — đằng sau những tiếng cười ấy là không ít nhân vật đáng thương, thậm chí… tội nghiệp đến mức khiến ta phải dừng lại vài giây để thở dài.
Có người sinh ra đã lạc lõng. Có người chỉ muốn được công nhận. Có người lại cố che giấu nỗi cô đơn bằng tiếng cười gượng.
Hôm nay, cùng W2W điểm lại những nhân vật đáng thương hại nhất Elmore — những con người (và sinh vật) khiến ta vừa buồn cười, vừa thấy buồn lòng.
Carrie Krueger – Ma nữ cô độc nhất Elmore

Carrie luôn là một trong những nhân vật được yêu thích nhất series — với mái tóc tím, dáng vẻ lạnh lùng, phong cách gothic cool ngầu. Nhưng ít ai nhớ rằng đằng sau gương mặt bất cần ấy là nỗi cô độc khủng khiếp của một hồn ma khao khát được sống như người bình thường.
Weirdo thấy phim này thế nào?
Sinh ra đã không thể chạm vào bất cứ vật thể nào, Carrie chẳng thể ăn, chẳng thể cảm nhận hơi ấm, chẳng thể ôm ai cả. Mọi thú vui vật chất đều trở nên xa xỉ. Trong tập The Ghost mùa 2, khi Carrie nhập vào cơ thể Gumball, cô ăn ngấu nghiến mọi thứ — burger, bánh ngọt, kem… như một đứa trẻ chưa bao giờ được nếm hạnh phúc.
Khoảnh khắc đó, thức ăn không chỉ làm cô no mà khiến cô… được sống.
Đến khi phải rời khỏi cơ thể Gumball, Carrie buồn bã thừa nhận: cảm giác duy nhất còn lại trong cô là đau khổ.
Cô là minh chứng cho kiểu nỗi buồn không cần nước mắt — một linh hồn chỉ muốn cảm nhận thế giới, nhưng mãi mãi bị ngăn cách bởi chính sự tồn tại của mình.
Larry Needlemeyer – Người đàn ông gánh cả Elmore

Nếu có ai xứng đáng với danh hiệu lao động kiệt sức nhất hoạt hình, chắc chắn là Larry.
Anh làm mọi thứ: thu ngân, tài xế, nhân viên bưu điện, thợ sửa ống nước, nhân viên cửa hàng pizza, trạm xăng… Danh sách này dài đến vô tận. Ở Elmore, chỗ nào có việc, chỗ đó có Larry.
Nhưng khổ nỗi, càng chăm chỉ, anh càng khổ. Làm việc trong ngành dịch vụ khiến Larry luôn phải cúi đầu trước những thượng đế không biết thương hoa tiếc ngọc. Anh chịu đựng đủ loại khách hàng, bị sếp mắng, bị trừ lương, thậm chí chẳng còn thời gian ngủ.
Tập The Pizza là lần hiếm hoi Larry nổi loạn. Anh đình công, và chỉ trong vài giờ, cả Elmore sụp đổ. Không có Larry, thế giới hỗn loạn đến mức người dân phải tự đi xin lỗi để anh trở lại.
Nhưng điều đáng buồn nhất là, dù làm lụng đến kiệt sức, Larry không được hưởng chút công bằng nào. Anh cô độc, nghèo kiết xác, và chẳng ai thực sự nhớ đến anh cho đến khi anh… biến mất.
Larry là biểu tượng của tầng lớp lao động bị quên lãng — làm mọi thứ, nhưng chẳng được ai ghi nhận.
Billy Parham – Đứa trẻ bị tước mất tuổi thơ

Billy – cậu bé hay dạy đời, nói chuyện như ông cụ non, luôn khiến người khác khó chịu. Nhưng ít ai nghĩ rằng, Billy chính là nạn nhân của một người mẹ độc hại: Felicity Parham.
Felicity cấm con chơi game, cấm đọc truyện, cấm giải trí. Cậu bé lớn lên trong chiếc hộp đứa trẻ hoàn hảo mà mẹ mình dựng sẵn. Cái giá là Billy chẳng biết niềm vui là gì, chẳng có bạn bè, chẳng có ký ức nào thực sự vui vẻ.
Trong The Blame, chỉ vì chơi game lần đầu, Billy sốc đến mức… ngất xỉu. Còn mẹ cậu thì phát điên, cấm luôn trò chơi khỏi Elmore. Một đứa trẻ chỉ muốn sống bình thường, cuối cùng lại phải sống trong sợ hãi vì tình thương bị bóp méo.

Điều cay đắng là Billy vẫn yêu mẹ mình. Trong Mother’s Day, cậu chúc mừng mẹ mỗi ngày, dù tận sâu trong lòng, cậu chỉ đang cố gắng làm bà vui để không bị mắng.
Billy không xấu tính — chỉ là một đứa bé bị chín ép. Một đứa trẻ sống trong lồng kính, nhìn thấy thế giới bên ngoài nhưng không bao giờ được chạm vào.
Rob – Kẻ phản diện đáng thương nhất Elmore

Rob từng là học sinh bình thường, cho đến khi anh rơi vào The Void — khoảng không nuốt trọn những điều vô nghĩa của thế giới Gumball. Khi trở lại, Rob nhận ra mình bị… xóa sổ. Không ai nhớ đến anh, không ai biết anh tồn tại.
Sự cô lập đó khiến Rob dần hóa điên. Anh tìm cách chống lại Gumball — biểu tượng của nhân vật chính, của mọi điều anh không bao giờ có thể trở thành.
Trong The Nemesis, Rob tuyên bố sẽ là phản diện số một. Nhưng thật ra, đó là cách duy nhất để anh được nhắc đến.
Phải, Rob muốn được ghét — vì bị ghét còn hơn là bị quên.
Đằng sau dáng vẻ ác nhân, Rob là nạn nhân của chính thế giới hoạt hình mà anh sống trong: một thế giới chọn lọc, chỉ giữ lại những gì có giá trị giải trí.
Trong The Rerun, Rob cố thay đổi hiện thực, cố giữ mọi thứ không lặp lại — nhưng cuối cùng, anh bị kẹt mãi trong vòng lặp thời gian, rơi vào Void lần nữa.
Một kẻ từng chỉ muốn được tồn tại, cuối cùng bị chính thực tại nuốt chửng.
Rob không đáng ghét. Anh chỉ là người bị lãng quên quá lâu mà thôi.
Kết
Có lẽ sự diệu kỳ của Elmore không tỷ lệ với hạnh phúc. Ở đó vẫn có những cá nhân lặng lẽ mang trong mình nỗi buồn bị bỏ quên.
Điều kỳ diệu của Gumball là nó không giảng đạo lý, không hô hào thương cảm, chỉ đơn giản dùng tiếng cười để kể một câu chuyện rất thật về con người — về chúng ta.
Vì thế, lần tới khi cười với một nhân vật ngố tàu nào đó trong Gumball, hãy nhớ rằng: biết đâu họ cũng đang đau một chút — như chính chúng ta ngoài đời.
Discussion about this post