Mở đầu: Khi tình mẫu tử không còn nằm trong trí nhớ
Có một loại yêu thương mà càng trưởng thành, ta lại càng không biết cách để thể hiện: Tình yêu dành cho mẹ.
Nó không mãnh liệt như tình yêu đôi lứa, không bốc đồng như tình bạn tuổi học trò, mà âm ỉ – như ngọn lửa dưới bếp củi. Đôi lúc âm ấm, đôi lúc… âm ỉ cháy trong nỗi day dứt. Có khi chỉ là một khoảnh khắc tóc mẹ bạc đi vài sợi, cũng đủ để nghẹn lời.
Và nếu một ngày, mẹ quên ta là ai? Còn ta thì mệt mỏi vì nhớ hết những trách nhiệm đang đè nặng – liệu tình yêu đó có còn nguyên vẹn?
Weirdo thấy phim này thế nào?
Đó là lúc Mang Mẹ Đi Bỏ xuất hiện.
Một cú bắt tay lặng lẽ nhưng đậm đà cảm xúc: Việt – Hàn không còn chỉ là “giao lưu văn hóa”
Được đạo diễn bởi Mo Hong-Jin – cái tên đứng sau Điều ước cuối của tù nhân 2037 từng làm nhiều khán giả khóc nức nở – Mang Mẹ Đi Bỏ không phải một dự án “phim hợp tác” theo kiểu lên báo cho có.
Câu chuyện lần này được ông thai nghén từ chính một chuyến đi đến Việt Nam vào năm 2022. Không phải Vịnh Hạ Long hay phố đi bộ Nguyễn Huệ, mà là… những tiệm cắt tóc lề đường, những bà mẹ lam lũ, những đứa con tất bật “trả hiếu”.
Và từ đó, một kịch bản gốc ra đời. Không màu mè. Không “Hàn hóa”. Mà ngược lại: rất Việt, rất đời.
Câu chuyện: Một người mẹ quên đi… và một người con muốn được quên
Hồng Đào vào vai bà Lê Thị Hạnh – người mẹ mang trên mình căn bệnh Alzheimer. Căn bệnh cướp đi ký ức, nhân dạng và cả vai trò làm mẹ.
Người con – Hoan (Tuấn Trần thủ vai) – là một thợ cắt tóc vỉa hè, sống bằng việc hóa trang thành hề đường phố để kiếm từng đồng nuôi mẹ.

Nhưng đằng sau cái vẻ “chọc cười thiên hạ” là một trái tim đầy tổn thương, mắc kẹt giữa nghĩa vụ và những giấc mơ dở dang. Khi phát hiện mình cũng bắt đầu có dấu hiệu mất trí nhớ, Hoan buộc phải đưa ra một quyết định: đưa mẹ sang Hàn Quốc – “mang mẹ đi bỏ” cho người anh trai.
Không phải vì ghét bỏ. Mà vì quá mỏi mệt. Và vì muốn mẹ có một cuộc sống tốt hơn, khi chính mình không thể gồng gánh thêm được nữa.
Hồng Đào: Lê Thị Hạnh – vai diễn lặng lẽ nhưng ám ảnh
63 tuổi, hàng chục vai diễn để đời, nhưng có thể nói Mang Mẹ Đi Bỏ chính là “vai diễn để đời” tiếp theo của Hồng Đào. Từ ánh mắt ngơ ngác, cho đến những lúc tỉnh táo đầy mâu thuẫn – cô hóa thân thành bà mẹ mắc Alzheimer một cách tự nhiên, không kịch, không cường điệu.

Cô chia sẻ rằng mình đã dành thời gian phỏng vấn bệnh nhân thật, tìm hiểu tài liệu y khoa và thậm chí luyện lại từng chuyển động tay chân để khớp với trạng thái bệnh nhân mất trí nhớ giai đoạn cuối.
Hiếm khi nào thấy một diễn viên lớn tuổi Việt Nam dấn thân và cống hiến cho một vai diễn “mất hình tượng” như vậy – và có lẽ, đó là lý do vì sao trailer phim khiến nhiều người “nổi da gà” ngay lần đầu xem.
Tuấn Trần: Hoan – vai diễn trưởng thành nhất trong sự nghiệp
Nếu ở Mai, Tuấn Trần từng là một chàng trai ngổ ngáo nhưng giàu cảm xúc thì lần này, vai Hoan cho thấy một bước tiến lớn về mặt diễn xuất.
Không còn là anh chàng đẹp trai buồn buồn. Hoan là một người con vừa muốn yêu, vừa muốn buông. Một người vừa trách mẹ, vừa thương mẹ. Và là người phải chiến đấu với… chính bản thân mình – khi biết rằng trí nhớ cũng đang dần rời bỏ anh.

Không ai dạy ta cách yêu một người đang quên mình mỗi ngày.
Theo lời đạo diễn Mo Hong-Jin, chính poster của Tuấn Trần từng thấy trong Mai khiến ông chú ý – và lời mời casting được gửi đi không lâu sau đó. Kết quả là một vai diễn đầy trăn trở và nhân bản – mà chúng mình tin sẽ còn được nhắc nhiều trong mùa phim sắp tới.
Juliet Bảo Ngọc và Jung Il-Woo
Câu chuyện của mẹ Hạnh không chỉ là hiện tại – mà còn là quá khứ. Và đó là lúc Juliet Bảo Ngọc xuất hiện – trong vai Lê Thị Hạnh thời trẻ.

Tình đầu không đến từ phim ngôn tình. Mà từ những đoạn ký ức sắp bị lãng quên.
Juliet – nổi tiếng từ Tro Tàn Rực Rỡ – cùng Jung Il-Woo tạo nên một chuyện tình nhẹ nhàng, ấm áp, xen kẽ trong các đoạn hồi tưởng. Đây là mảnh ghép giúp người xem hiểu hơn vì sao bà Hạnh luôn nhớ về Hàn Quốc – và vì sao trái tim bà vẫn đập, dù trí óc đã lạc đường.
Dàn phụ “cân mood” – khi bi kịch cần được xoa dịu bằng tiếng cười
Góp mặt trong phim còn có Quốc Khánh, Hải Triều, Lâm Vỹ Dạ, Vinh Râu – những gương mặt bảo chứng cho những tiếng cười… đúng lúc.
Trong một bộ phim dễ khiến người xem bật khóc, thì những phân cảnh nhẹ nhàng này như chiếc khăn giấy tinh thần. Không lố. Không thừa. Vừa đủ để khiến người ta cảm thấy: à, đời vẫn còn dễ thương.
Hình ảnh: Việt Nam và Hàn Quốc cùng chung một… nỗi nhớ
Quay tại hai bối cảnh Việt – Hàn, nhưng không nhằm “khoe” địa điểm. Trái lại, những khung hình rất dung dị: quán ăn lề đường, khu phố xập xệ, con đường mùa thu, hay chiếc tiệm tóc vỉa hè quen thuộc.

Đôi khi, khung cảnh bình thường nhất lại chính là nơi chứa nhiều ký ức nhất.
Dưới lớp hình ảnh đó là một tinh thần Việt rất rõ: sự tận tụy giấu sau câu trách móc, tình yêu thương giấu sau ánh nhìn cáu gắt, và cả những hy sinh không được ghi nhận.
Thông điệp: Không rao giảng đạo lý, chỉ đơn giản là… hiểu
Không một lời dạy đời. Không một nhân vật “thánh thiện hóa”.
Mang Mẹ Đi Bỏ chọn cách kể chuyện chân thật – để mỗi người xem tự soi mình trong đó. Có thể bạn từng cáu với mẹ khi bà gọi sai tên mình. Có thể bạn từng thấy mệt khi chăm cha mẹ bệnh. Và cũng có thể… bạn từng nghĩ đến chuyện “trốn đi cho nhẹ lòng”.
Câu trả lời của đạo diễn là: bắt đầu từ thấu hiểu. Và kết thúc trong vòng tay gia đình.
Discussion about this post