W2W
  • Blog
    • W2W Movie
    • W2W Cartoon
    • W2W Heroverse
    • W2W Horror
  • Phim
W2W - Thể hiện GU Phim của bạn
Review phim Mang Mẹ Đi Bỏ: Khi nỗi đau gia đình chạm đến từng tế bào cảm xúc
Trang chủ › Tin tức › Review

Review phim Mang Mẹ Đi Bỏ: Khi nỗi đau gia đình chạm đến từng tế bào cảm xúc

W2W Movie
•
10:05 31/07/2025

Remake nhưng không cũ, kết hợp nhưng không lạc điệu

Phim remake từ một kịch bản gốc Hàn Quốc – nghe qua tưởng chừng lại là một công thức quen thuộc, thậm chí đã hơi… “nhàm”. Nhưng Mang Mẹ Đi Bỏ không rơi vào cái bẫy đó. Nó không chỉ là một bản sao chép văn hoá, mà là sự giao thoa đầy tinh tế giữa chất Việt và tinh thần Hàn.

Ngay từ khi biết đạo diễn của phim là Mo Hong Jin – người đứng sau “Missing You (2016)” và “Điều Ước Cuối Cùng Của Tù Nhân 2037” – cộng đồng yêu điện ảnh đã kỳ vọng vào một tác phẩm đậm đặc cảm xúc, vừa đủ nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ám ảnh. Và tin mừng là: phim đã làm được.

Phim mở đầu bằng hình ảnh rất đời, rất Việt: một người con trai kiếm sống bằng nghề cắt tóc vỉa hè, và một người mẹ già mắc bệnh Alzheimer đang dần quên đi chính con mình. Nhưng cũng từ đó, những lát cắt ký ức, những chuyến đi cảm xúc và những cuộc đối thoại giữa hai thế hệ bắt đầu hé mở một câu chuyện đầy chiều sâu.

Weirdo thấy phim này thế nào?
0/60 từ
Gửi đánh giá

Một câu chuyện buồn nhưng không bi lụy

Có thể nói, “Mang Mẹ Đi Bỏ” là một bộ phim buồn. Nhưng cái buồn ở đây không kéo khán giả vào một hố sâu tăm tối, không làm ta mệt mỏi vì nước mắt ép uổng hay drama rẻ tiền. Thay vào đó, nó gợi mở một cảm giác trầm lắng, thấu cảm, và rất thật.

Chuyện phim kể về Hoan – một người con trai không mấy dư dả, sống bằng nghề cắt tóc dạo – đang phải chăm sóc người mẹ mắc Alzheimer là bà Hạnh. Từ một người mẹ đầy minh mẫn, có quá khứ từng sống ở Hàn Quốc, bà giờ đây lẩm cẩm, nhầm lẫn và mất kiểm soát.

Với bất kỳ ai từng có người thân mắc bệnh sa sút trí tuệ, phim là một cú tát cảm xúc vì… nó thật quá. Những tình huống như mẹ quậy phá, làm xấu hổ giữa chốn đông người, quên mặt con, hoặc lặp đi lặp lại một câu hỏi vô nghĩa – tất cả đều được tái hiện chân thực mà không cần phóng đại.

Phim không cố lấy nước mắt bằng cách “tô màu” cho khổ đau. Thay vào đó, từng nét buồn hiện hữu rất tự nhiên: trong ánh mắt đờ đẫn của bà Hạnh khi quên tên con, trong nét chán chường của Hoan khi nhận ra mình đang kiệt sức, và trong ánh nắng nhạt nơi mái nhà nghèo giữa phố xá xô bồ.

Điều tuyệt vời là biên kịch và đạo diễn không để cảm xúc một chiều. Họ liên tục tạo nên sự đối lập: một mặt, Hoan muốn buông tay vì mệt mỏi; mặt khác, quá khứ của bà Hạnh lại liên tục được hé lộ qua những đoạn hồi tưởng – khi bà còn trẻ, còn hy sinh, còn yêu thương. Và cứ thế, người xem bị kéo vào vòng xoáy cảm xúc: Ta có quyền trách Hoan không? Có quyền ghét một bà mẹ đãng trí không? Hay ta chỉ nên thở dài, rồi thương?

Cái hay của “Mang Mẹ Đi Bỏ” là ở đó. Nó không ép ta khóc. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao, nước mắt cứ rơi.

Những thước phim giữa Hoan và bà Hạnh khiến người xem vừa nghẹn ngào, vừa ấm áp. Đây không phải kiểu tình mẹ con sướt mướt kiểu truyền hình, mà là một mối quan hệ đầy vết xước, có thật, có đau, nhưng cũng có thương.

Một người mẹ lẩm cẩm đến mức quên cả tên con. Một người con vừa cạo râu cho khách, vừa lau nước dãi cho mẹ. Những hình ảnh đó tưởng nhỏ bé, nhưng chất chứa biết bao tình thương bị giấu kín sau sự mệt mỏi.

Càng về sau, khi Hoan quyết định đưa mẹ sang Hàn để tìm người anh cùng mẹ khác cha mà anh chưa từng gặp, phim dần hé lộ một lớp cảm xúc mới: sự buông bỏ, nhưng không phải từ chối – mà là chuyển giao trách nhiệm, là mong mẹ có chốn nương thân tốt hơn.

Và rồi, như một bản giao hưởng cảm xúc, hồi 3 của phim xuất hiện như ánh nắng xuyên mây. Nhẹ nhàng, nhân văn, không đao to búa lớn, không cao trào, gào khóc. Chỉ là những quyết định đủ tinh tế để khiến người xem rưng rưng.


Hoan – một người con rất người

Hoan, do Tuấn Trần thủ vai, là một nhân vật đầy nội tâm. Anh không phải mẫu “con trai vàng trong làng hiếu thảo”, cũng không phải kẻ bất hiếu tuyệt tình. Anh chỉ là một người trẻ đang bị dồn ép bởi cuộc đời, vừa muốn làm tròn chữ hiếu, vừa mỏi mệt đến cùng cực.

Sự giằng xé trong tâm lý của Hoan được thể hiện qua từng ánh mắt, cử chỉ và khoảng lặng. Có lúc anh hét lên vì bất lực. Có lúc anh lặng thinh, chỉ biết nhìn mẹ ngơ ngác với ánh mắt đầy tội lỗi.

Vai diễn này là bước chuyển mình cực lớn của Tuấn Trần – người từng bị đánh giá là “một màu”. Nhưng trong Mang Mẹ Đi Bỏ, anh thực sự đã lột xác. Không còn là chàng trai cool ngầu, dí dỏm thường thấy. Mà là một Hoan rất đời, rất đau, rất thật.


Hồng Đào – bà mẹ của mọi thế hệ

Hồng Đào – một tượng đài diễn xuất – tiếp tục chứng minh đẳng cấp của mình. Trong vai bà Hạnh, cô khiến khán giả đi từ khó chịu, tức giận đến nghẹn ngào.

Với một nhân vật mất trí, diễn xuất rất dễ bị sa đà vào kịch. Nhưng Hồng Đào tiết chế cực kỳ tốt. Từng cái liếc mắt, từng câu nói lặp vô nghĩa, từng hành động ngây ngô đều toát lên một điều: bà ấy từng là một người mẹ vĩ đại – chỉ là bây giờ, bà quên mất thôi.


Khi quá khứ lên tiếng

Những đoạn hồi tưởng đưa khán giả trở về quá khứ của bà Hạnh tại Hàn Quốc. Ở đó, ta thấy một cô gái trẻ (do Juliet Bảo Ngọc thủ vai) mang trong mình hoài bão, tình yêu và cả những tổn thương.

Bằng cách đan xen giữa hai dòng thời gian, phim giúp người xem hiểu được bà Hạnh không phải chỉ là một “gánh nặng”, mà là một con người từng có cả một cuộc đời đáng kể. Sự chồng lấn giữa quá khứ và hiện tại làm nên chiều sâu cho câu chuyện – khiến cái “bỏ” trong Mang Mẹ Đi Bỏ trở thành một câu hỏi mở đầy day dứt.


Cú twist nhân văn và cái kết khiến rạp phim lặng đi

Hành trình sang Hàn Quốc không chỉ để tìm người anh trai thất lạc. Nó là chuyến đi để Hoan đối diện với chính mình – đối diện với ký ức, với tình yêu thương, với trách nhiệm và sự tha thứ.

Phim không cần một cú twist gay cấn. Cú twist ở đây chính là sự thay đổi trong nhận thức của nhân vật chính. Là khi Hoan hiểu rằng, bỏ mẹ đi không phải là hết nghĩa – mà đôi khi lại là khởi đầu cho một sự kết nối khác, sâu sắc và bao dung hơn.


Dàn diễn viên phụ – ít nhưng chất

Không thể không kể đến Jung Il Woo – chàng diễn viên Hàn Quốc quen mặt với khán giả Việt. Ban đầu ai cũng tưởng anh chỉ cameo cho vui. Ai dè vai của Jung Il Woo là mắt xích quan trọng khiến toàn bộ câu chuyện chuyển hướng.

Sự xuất hiện của anh không chỉ hợp lý về kịch bản, mà còn mang lại cảm giác thân quen, ấm áp – đúng chuẩn “chàng rể quốc dân” như khán giả Việt vẫn gọi.

Ngoài ra còn có Lâm Vỹ Dạ, Vinh Râu, Quốc Khánh, Hải Triều – những gương mặt thường gắn với hài kịch, nhưng lần này đều được tiết chế, diễn đúng chất phim – góp phần làm dày thêm thế giới trong Mang Mẹ Đi Bỏ.


Hình ảnh – âm nhạc – nhịp phim: Không cần hoành tráng, chỉ cần thật

Không kỹ xảo cầu kỳ. Không nhạc nền dồn dập. Mang Mẹ Đi Bỏ dùng những khuôn hình vừa đủ, góc máy gần gũi, và âm thanh tiết chế để kể chuyện.

Từng khung hình ở Sài Gòn, từng shot cận cảnh bàn tay run rẩy của bà Hạnh hay ánh mắt ngỡ ngàng của Hoan – tất cả đều được đặt đúng chỗ, không dư một nhịp.

Đặc biệt, nhạc nền không cố ép cảm xúc. Nó chỉ xuất hiện khi cần, và mỗi lần vang lên là một lần người xem muốn khóc.


Tổng kết: Một bộ phim nên xem – và nên cảm

Mang Mẹ Đi Bỏ không phải bom tấn phòng vé. Nó không có siêu anh hùng, không có drama giật gân, không cần cảnh hôn cháy bỏng.

Nó chỉ có… một người mẹ đang mất dần trí nhớ, và một người con cố gắng nhớ lại cách để yêu mẹ mình.

Đây là bộ phim dành cho những ai đã từng tranh cãi với cha mẹ. Dành cho những ai đang phải chăm sóc người thân bệnh tật. Dành cho những người con lớn lên trong thiếu thốn và oán giận.

Và đặc biệt – dành cho bạn, nếu bạn đang cần một lý do để tha thứ.

W2W Out!

Discussion about this post

Mang mẹ đi bỏ

Mang mẹ đi bỏ

Hoan – một thợ cắt tóc vỉa hè ở Sài Gòn – ngày ngày chăm sóc mẹ già mắc Alzheimer, nhưng khi biết mình cũng mang dấu hiệu suy giảm trí nhớ, anh quyết định đưa mẹ sang Hàn Quốc gửi cho người anh trai chưa từng gặp. Chặng hành trình đầy xung đột và day dứt này buộc Hoan phải đối diện với tình mẫu tử, trách nhiệm và giấc mơ của chính mình
Đánh giá:
91%
・2,769 weirdo
Đạo diễn:
Mo Hong-Jin
Diễn viên:
Tuấn Trần, Hồng Đào, Juliet Bảo Ngọc, Vinh Râu
Khởi chiếu:
01/08/2025
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Phân tích các ý nghĩa ẩn trong Mang Mẹ Đi Bỏ

W2W Movie • 03/09/2025
Phân tích các ý nghĩa ẩn trong Mang Mẹ Đi Bỏ

Dự án phim Việt – Hàn: Mang Mẹ Đi Bỏ có gì đáng mong đợi?

W2W Movie • 31/07/2025
Dự án phim Việt – Hàn: Mang Mẹ Đi Bỏ có gì đáng mong đợi?

CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG W2W
Mã số thuế: 0109793910
Địa chỉ: Số 2, ngách 23/43, đường Đức Diễn, phường Phú Diễn, Hà Nội
Email liên hệ: contact@w2wstud.io
HỆ THỐNG SOCIAL MEDIA
YOUTUBE
@w2wmovie @w2wcartoon @w2whorror @w2wheroverse
FACEBOOK
@w2wmovie @w2wcartoon @group.cartoon @group.hoimecartoon
TIKTOK
@w2wmovie @w2wcartoon @w2whorror @w2wheroverse
Điều khoản sử dụng Chính sách bảo mật Thông tin về W2W Tuyển dụng

Bản quyền thuộc về W2W Media JSC© 2025

THAM GIA ĐỘNG WEIRDO
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký ngay
THAM GIA ĐỘNG WEIRDO
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký ngay
  • Blog
    • W2W Movie
    • W2W Cartoon
    • W2W Horror
    • W2W Heroverse
  • Phim